Nội công tâm pháp bài số 6 – Tự Tri Thiên
Yếu lĩnh:
Phu trí giả kiến vu vị manh, ngu giả ám vu thành sự. Lão Tử viết: “ tự tri giả minh.”
Dịch nghĩa:
Người biết thì tuy thấy mà vẫn còn phải suy xét kiểm chứng. Kẻ ngu tuy mù lòa chẳng thấy gì mà mồm nói xoen xoét như đúng rồi.
Lão Tử nói: “Tự thấy thì sáng”
Luận:
Thấy có cái thấy nhập thế gian, có cái thấy xuất thế gian. Trong cái thấy nhập thế gian, ta cần hệ quy chiếu, cần góc cạnh của người thấy, thế nên chưa đi đôi giày của người khác, chưa nhập hồn vào xác người khác để nhìn qua đôi mắt của họ thì ta chưa thể thấy như họ thấy. Vì thế, bậc trí giả tự nhiên sẽ không tranh biện trong cái thấy nhập thế gian, bởi vì họ luôn nhìn bằng cái thấy xuất thế gian, hòa trộn với lòng từ bi, tình thương yêu rồi để thấy cái thấy mù lòa của kẻ mù mà giúp kẻ ấy.
Ngược lại kẻ ngu, sống bằng việc ăn những đống nôn và ọe ra những đống nôn của người khác, mù lòa nhưng tự hào về sự mù lòa của mình. Chúng gặp nhau, kẻ bảo voi như cột, kẻ bảo voi như quạt, chúng tranh biện, sân hận, đau khổ. Chúng đáng thương. Có thể dùng hình ảnh của hai thằng lòi dom ngồi gại gại cái đoạn hậu môn bị lòi ra ngoài của nhau, mỗi lần gại là một lần đau rát mà chẳng cần nghĩ tới làm sao để hết lòi dom. Chúng dành năng lượng cho việc làm sao cho thằng khác đau hơn là chữa lòi dom cho chính bản thân mình.
Trong chuyến đi Kẻ Giai, chúng ta có một đoạn thảo luận về việc chuẩn bị Thiền phòng, Trà thất, Kỳ thất vv ở Tổng đàn. Vậy hãy cứ cho là mỗi con người chúng ta có một Tổng đàn nội tâm của chính mình. Trước khi ta sắp xếp sách vở vào đó, ta ít nhất phải có một cái Không gian, trống trải và yên tĩnh, nơi ta bắt đầu sắp xếp lại chính mình.
Trong chúng ta có những người tập võ, tập khí công, thì đều biết khái niệm Đan điền, nơi ta tụ khí. Lại biết, khi tập luyện ta phải tán khí ra cho Đan điền trống rỗng, vận hành đi qua kỳ kinh bát mạch, được sự giúp đỡ của thầy, của bạn, của kỳ duyên mà đả thông Nhâm Đốc nhị mạch, điều khí qua những chỗ tắc nghẽn, rồi mới lại tụ khí Đan điền để dưỡng.
Chỉ khi ta biết tự làm trống rỗng mình thì mới có cơ hội tiếp quản thêm được khí của trời đất, khi ta khai mở và kết nối, sự sáng sẽ tự đến. Đó chính là khái niệm “Tự Tri” mà Lão Tử nói tới, ta xoay vào trong nhiều hơn ta xoay ra ngoài, ta có mỏ vàng ở trong để khai thác nhưng lại quỳ gối lê la khắp chốn ăn xin. Đó chính là nghịch lý của thời mạt pháp vậy.
Trịnh viết:
Thôi về đi, đường trần đâu có gì
Tóc xanh mấy mùa.
Thế thì, về thôi nhỉ.
TĐC